VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.
Chia tay người Hà Nội (Bùi Thanh Tuấn)
(Nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ nhạc thành bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa)
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa...
Em có về Hà Nội (Hoàng Gia Cương)
Tôi hối hả giữa chiều thu Hà Nội
Qua Chương Dương mát rượi gió sông Hồng
Những phố cổ rêu phong viền mái ngói
Đón tôi về với Hàng Bạc, Hàng Bông...
Hà Nội dẫu từng ngày bao biến đổi
Hồ Gươm xanh - xanh mãi liễu buông xanh
Người náo nức cùng thu đi rất vội
Tôi tìm em - bông cúc trắng riêng mình!
Sao chiều nay em chẳng tới Hồ Tây!
Trời xanh biếc, mặt hồ xanh vời vợi
Những tòa cao soi bóng giữa mây bay!
Con thuyền nhỏ tay ai chèo bối rối
Để lòng tôi với Hà Nội xốn xang!
Thu chậm lại cho tôi chờ em tới
Lá vàng rơi, lá vàng rơi xạc xào
Tiếng ve đơn chiếc cưa vào bao la
Thấy bâng khuâng đến sâu xa lòng mình
Quả chuông đập quả tim mình ngân nga
Mùa thu trĩu trịt vườn nhà em ơi
Đã nghe vị ngọt đầu môi ngấm dần
Mùa thu như thể vô cùng trong tôi.
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Nước những người chưa bao giờ khuất
Những buổi ngày xưa vọng nói về!
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
Từ những năm đau thương chiến đấu
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Đã đứng lên thành những anh hùng.
Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh.
Trời không nắng cũng không mưa,
Chỉ hiu hiu gió cho vừa nhớ nhung.
Bãi dâu vẫn đợi, con sông vẫn chờ.
Bâng khuâng câu chuyện tình cờ,
Không mong nên hẹn, không ngờ thành thân.
Dù chưa gặp mặt một lần, lạ chưa!
Hồ Thu. Tóc liễu. Tháp Rùa lung linh.
Đọc thơ em sẽ thấy mình trong thơ.
Một góc chiều Hà Nội (Nguyễn Duy)
con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
em sâu sắc như kinh thành cổ kính
gốc si già da mốc ngói rêu xanh
tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
ta lặn lội như một thằng ăn trộm
nơm nớp lo mình bị bắt quả tang
để dành thành mất cắp cả tình yêu
cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều
Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút
xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
ta trở lại gốc si già...và làm lại
làm thơ tình tặng những lứa đang yêu...
Hà Nội 36 phố phường (Nguyễn Bính)
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:
Không nên qua đấy, nên qua đấy,
Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!
Yêu có ông Trời khóa được chân!
Đến một chiều kia, đến một chiều
Lòng chàng đã dứt một tơ vương.
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…
Tôi mang Hồ Gươm đi (Trần Mạnh Hảo)
Gió níu hoàng hôn xuống đáy tranh
Lá rụng, trời xao động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi hồn ngưng đọng
Mà không khiêng vác được sông Hồng
Hà Nội mùa này sấu chín chưa em;
Hàng me Sài Gòn đang vào mùa thay lá
Thoang thoảng vị chua khiến lòng anh nhớ quá
Nhớ mùa sấu rụng phố Tràng Thi.
Nhớ dáng em ngồi, nhớ bước em đi
Nhớ tiếng em cười, hờn ghen bóng gió
Yêu em, yêu em, vì em là ngọn lửa
Hơ ấm lòng anh khi tất cả đã xa vời.
Tuổi đang yêu, chua chát cũng ngọt bùi
Trái sấu chia đôi, tay - và - tay - chấm - muối
Chỉ có vậy mà lòng mình bối rối
Để bây giờ thèm sấu, nhớ tay ai?
Anh muốn tức thì hoá cánh chim bay
Ra nhặt sấu giữa phố đông Hà Nội
Cho hai đứa lại xoè tay chấm muối
Có sao đâu dù sấu đã trái mùa!...
Hà Nội vào thu vắng những cơn mưa
Em hát với Sài Gòn, mưa lâm thâm mái phố
Thấm vào anh từng hạt thương hạt nhớ
Hạt sấu nào chín rụng giữa lòng tay!
Thơ về mùa thu Hà Nội dịu dàng, lãng mạn
Hà Nội mùa thu có hương hoa sữa nồng nàn, có hàng cây đổ lá vàng, có cơn gió lạnh se se, có gánh hàng rong chứa đầy những thức quà dân dã… Song, trong mỗi vần thơ hay về Hà Nội và mùa thu, chúng ta còn thấy cái tình, thấy được nỗi nhớ, kỷ niệm được gửi gắm qua từng câu chữ.
Chiều mưa Hà Nội anh nhớ em (Nguyễn Lãm Thắng)
Ngọn gió nào mang anh tận cùng cơn khát
Xa vầng trăng xanh mang hồn sông Hương
Nhạc khúc nào đưa anh vào vùng mê đắm
Cơn mưa xé nát buổi chiều mái phố
Mong mưa cuốn đi khoảng trời xa cách
Xích lại gần nhau một giấc mơ yêu.
Thơ chia tay tháng 8 dễ thương và ý nghĩa
Tháng tám trở lại, anh lại nhớ em
Nhớ hương thơm thân quen từ xưa
Tim nhấp nhô theo từng bước chân
Lời thề hẹn ao ước ta bên nhau.
Chuyện tình mình trải qua biết bao đau
Xin em đừng như bóng bóng bay tan.
Tình yêu này vẫn nhiều lắm trắc trở
Vượt qua những khó khăn ngày xa cách
Ngóng trông mỗi khi nghe tiếng con chim khách
Vườn sau vội vã hướng dẫn em qua.
Cho ước mơ chung mái nhà yêu dấu
Một lần nữa tim em hãy hiểu thấu
Trái tim này chẳng giữ bí mật gì.
Người kia bước đi dưới bức tranh nắng
Bay về hoa sữa, lặng lẽ rơi...!!!
(Thơ Nguyễn Thành - Group FB: THƠ VÀ NHỮNG TÌNH KHÚC VƯỢT THỜI GIAN)
Là cây liễu xanh thả thướt rủ chân rèm
Hay là cánh chuồn mỏng manh chao cùng gió
Liệng cánh sen tàn, ngơ ngác chờ xem..
Tháng 8 đã sang, bao ngóng trông
Heo may vờn mái quện hương men nồng
Yêu kiều, bước chân nghiêng hồn phố
Lắm kẻ quay cuồng, ai hay biết?
Tháng 8 mênh mang, quyện ánh vàng
Dây cung trầm bổng dưới mái hiên
Tiếng đàn man mác, canh vắng hoài
Gợn nỗi u hoài, tim thoáng qua.
(Thơ Mạnh Hy - Group FB: Hội yêu thơ)
Tháng 8 mở đầu bằng những giọt mưa
Lăn tăn rơi, ướt nhòe vạt nắng vàng
Chuông gió kêu bên lều một mình
Rơi rơi, leng keng, ai kia... ai nghe?
Người ta vội vã, xe đua nhanh chóng
Rời xa phố, bước chân cô đơn mất hút
Tìm về những câu chuyện của mùa trước
Phố nhộn nhịp vì tháng 8 không có mưa
Thu đã tỉnh giấc ở đâu, kìa cơn gió?
Heo may nằm đâu đó, cơn gió biết không?
Quay trở lại, chiếc ô đỏ nằm đâu?
Như lạc mình giữa mùa, đột ngột qua đây
Mưa vẫn rơi, giọt mưa lã đã tràn đầy
Tôi tự gọi mình, guộc gầy, con chữ ơi
Viết cho riêng mình, không cần ý tứ gì hết
Ngược xuôi dòng chữ, mãi chẳng xong xòng
Lại một mình, đêm đêm mắt nhìn xa xăm
Bước qua ô cửa, mưa tháng Tám nhòa nhạt
Khung trời xám xịt, gió giăng kín mọi nơi
Miên man, lòng chìm đắm trong cô đơn lạ lùng
Tháng 8 đến, tâm hồn rộn ràng, khó diễn đạt
Tháng 8 mang theo cảm xúc lâng lâng khó tả
Tạm biệt tháng Tám, câu chuyện của dịch bệnh
Buổi sáng, không khí dường như mênh mông
Mọi nơi yên bình, tĩnh lặng đến kỳ lạ
Nhấc lên tờ lịch trên tường với vội vã
Phát hiện ra tháng 8 sắp qua đi rồi
Tháng 8 năm nay, trời đẹp quá đi thôi
Mỗi khi nắng lên, phố phường rực rỡ vàng
Không gian bát ngát yên bình dịu dàng
Khí trời se lạnh, tinh khôi đến kỳ lạ
Tháng tám, mùa thu tràn ngập hương thơm
Gió thu nhẹ nhàng kèm lá vàng bay
Con đường phủ mình bởi tấm thảm nhẹ nhàng
Tựa như lòng ta được vuốt nhẹ, lang thang
Phố xá giờ đây hiên ngang quyết silêncio
Không gian mở ra, thanh bình, không tiếng ồn
Khung cảnh bình yên tự nhiên đẹp huyền bí
Trong lòng người, sóng cảm xúc đánh tráo
Tháng tám, nỗi lo nghĩ, lo âu đeo bám
Dịch bệnh hoành hành, cướp đi niềm tin
Nỗi đau kia chôn sâu, khó nát tan
Gia đình nhiều hạnh phúc, nhưng cũng nhiều nỗi đau
Tháng tám ẩn chứa bao nỗi buồn thầm lặng
Để lòng người nhẹ bớt gánh nặng
Cuộc sống hòa mình trong hạnh phúc thôi
Xin chào tháng mới, năm mới đầy hy vọng
Với bầu không khí tươi mới tràn đầy
Mọi người mỉm cười, chào đón bạn với niềm vui
Tháng tám đã về, đón chào từng bước chân
Xin chào tháng tám, mùa thu êm đềm
Nói lời tạm biệt mùa hạ nồng cháy
Hòa mình vào tháng tám, vui đùa thoải mái
Phố phường tháng tám như hòa mình vào tranh vẽ
Trời xanh trong lành, gió mát làm lòng hòa mình
Nhưng tình cảm chẳng hiện hữu đâu
Phố phường vắng lặng, tình cô đơn nặng trĩu
Mưa tháng tám rơi như muôn hạt ngọc
Bất ngờ ghé thăm, khiến tim chúng ta hồi hộp
Nỗi buồn hiện hình, ngày một đậm sâu
Miền Nam tháng tám, không lá vàng nào rơi lả tả
Tâm hồn sâu đậm, ưu muộn muôn trùng
Những lo âu ẩn sâu, tận thẳm tâm hồn
Nhiều điều phiền muộn, ưu tư âm ỉ
Tháng tám năm nay, bộn bề nhọc nhằn
Khó khăn chồng chất, bao người gặp trắc trở
Sắp đến thời kỳ nhập học cho con em
Những chi phí đào tạo gánh nặng đối với người nghèo
Cho dù gặp phải khó khăn đến đâu
Mọi người đều phải đối mặt và vượt qua
Hãy tập trung và tự tin bước vào
Kiên cường và mạnh mẽ, vượt qua mọi thử thách
Biết bạn ghé thăm rồi lại ra đi
Thời gian luôn tuân theo quy luật tuần hoàn
Kỳ vọng tháng tám mang đến bình yên và nhẹ nhàng
Dòng thơ của Giang Nguyễn trên Group Hội yêu thơ
Trên trang Mytour có những bài thơ hay về tháng 8, chia sẻ tâm tư, tình cảm của bạn